Giê-hô-va Ðức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người
Mặc dù được dịch là "sương mù" trong Kinh thánh tiếng Anh, khi từ trong văn bản TR tràn ra sông, từ "Edu" đã được sử dụng làm từ lũ. Nói cách khác, từ tiếng Do Thái có nghĩa là không chỉ sương mù, mà còn là một cái giếng và một dòng sông. Nó sẽ phải được dịch ra sông hoặc suối nếu nó ngấm toàn bộ bề mặt. Vì vậy, dòng sông chảy ra và làm ẩm mặt đất. Vì vậy, trong Sáng thế ký 2:10『Một con sông từ Ê-đen chảy ra đặng tưới vườn; rồi từ đó chia ra làm bốn ngả. 』.
Nó trở thành "adama" vì nó ngấm nước vào mặt đất. Đó là đất (adama) đã được làm ẩm bằng nước trên mặt đất. Apar có nghĩa là bụi và tro. Tuy nhiên, khi nước được làm ẩm bằng bụi, bụi sẽ trở thành bụi bẩn.『 Giê-hô-va Ðức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người 』 Để bụi biến thành bụi bẩn, phải có nước. Nước có nghĩa là lời của Thiên Chúa. Vì vậy, bụi (từ xa) gặp nước để trở thành Adama, và Chúa nặn Adama để trở thành Adam (một dạng bụi bẩn). Không chỉ con người, mà tất cả các sinh vật sống trên trái đất này đều trải qua quá trình này. Trong Sáng thế 2:19『 Giê-hô-va Ðức Chúa Trời lấy đất nắn nên các loài thú đồng, các loài chim trời, rồi dẫn đến trước mặt A-đam đặng thử xem người đặt tên chúng nó làm sao, hầu cho tên nào A-đam đặt cho mỗi vật sống, đều thành tên riêng cho nó. 』 Người đàn ông được gọi là Adam, và các động vật khác cũng được đặt tên.
Trong Sáng thế ký 1: 2," Vả, đất là vô hình và trống không, sự mờ tối ở trên mặt vực; Thần Ðức Chúa Trời vận hành trên mặt nước.” Trái đất là một khối nước trống rỗng của bóng tối. Nhân tiện, Thiên Chúa đã tạo ra một chất rắn (bầu trời) giữa nước và chia nó thành nước bên trên dây buộc và nước bên dưới dây buộc, và Thiên Chúa gọi mặt đất bằng cách lọc bụi bẩn từ nước (nước bùn) dưới dây buộc. Nước bùn có nghĩa là một trạng thái trong đó hỗn hợp bụi và nước. Cuối cùng, bụi bẩn trộn lẫn với nước và bụi bẩn chảy ra. Nước (Lời Chúa) đi vào bụi đất và trở thành bụi bẩn (adama).『 Giê-hô-va Ðức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sanh khí vào lỗ mũi; thì người trở nên một loài sanh linh. 』 Không chỉ con người, mà tất cả các loài động vật đều là cùng một sinh vật (tiếng Do Thái: Nephishhai, tiếng Hy Lạp: Pushke). Chúa đã ban sự sống để ban sự sống cho bụi bẩn. Hơi thở của cuộc sống là gì? Đó là tinh thần.
Trong Sáng thế ký 1:26『 Ðức Chúa Trời phán rằng: Chúng ta hãy làm nên loài người như hình ta và theo tượng ta, đặng quản trị loài cá biển, loài chim trời, loài súc vật, loài côn trùng bò trên mặt đất, và khắp cả đất. 』. Mọi sinh vật đều được làm từ bụi bẩn, nhưng chỉ có con người được tạo ra theo hình ảnh của Chúa. Có sự sống trong tất cả các sinh vật trên trái đất này, nhưng linh hồn đã chết và trở thành linh hồn.『 Giê-hô-va Ðức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sanh khí vào lỗ mũi; thì người trở nên một loài sanh linh.』. Linh hồn Chúa đưa vào cuộc sống bị mắc kẹt trong bụi bẩn, vì vậy linh hồn chết và trở thành linh hồn.
Trong Truyền đạo 3: 18-21『Ta lại nói trong lòng rằng: Phải như vậy, bởi vì Ðức Chúa Trời muốn thử thách con loài người, và chỉ cho chúng biết rằng họ không hơn gì loài thú. Vì việc xảy đến cho con loài người làm sao, thì xảy đến cho loài thú cũng vậy; sự xảy đến cho hai loài giống hẳn với nhau. Sự chết của loài nầy cũng như sự chết của loài kia; hai loài đều thở một thứ hơi, loài người chẳng hơn gì loài thú; vì thảy đều hư không. Cả thảy đều qui vào một chỗ; cả thảy do bụi đất mà ra, cả thảy sẽ trở về bụi đất. Ai biết hoặc thần của loài người thăng lên, hoặc hồn của loài thú sa xuống dưới đất? 』
Thiên Chúa tạo ra mọi sinh vật như nhau. Những gì Solomon nói là quá trình được tạo ra bởi con người hoặc động vật hoặc Thiên Chúa là như nhau. Thiên Chúa đặt tinh thần vào con người hoặc động vật, nhưng mỗi người có một tinh thần khác nhau.
Trong 1 Cô-rinh-tô 15: 38-40『 Ðức Chúa Trời cho nó hình thể tùy ý Ngài lấy làm tốt, mỗi một hột giống, cho một hình thể riêng. Mọi xác thịt chẳng phải là đồng một xác thịt; nhưng xác thịt loài người khác, xác thịt loài thú khác, loài chim khác, loài cá khác. Lại cũng có hình thể thuộc về trời, hình thể thuộc về đất, nhưng vinh quang của hình thể thuộc về trời với vinh quang của hình thể thuộc về đất thì khác nhau. 』 Linh hồn chết và trở thành linh hồn. Tuy nhiên, Thiên Chúa phải cứu tinh thần vì con người được tạo ra theo hình ảnh của Thiên Chúa. Con người là tinh thần đến với cuộc sống thông qua hạt giống của lời hứa. Động vật không có hạt giống của lời hứa, vì vậy chúng chỉ truyền lại hạt giống cho thế hệ tiếp theo. Nhưng ở Vương quốc Thiên niên kỷ, người ta nói rằng thời gian sẽ đến khi một đứa trẻ và một con sư tử sẽ sống cùng nhau.
Sự khác biệt giữa người và động vật là liệu họ có hiểu Lời Chúa hay không. Người nghe lời Chúa là linh hồn sống. Tuy nhiên, những người không thể hiểu lời Chúa có tinh thần trong xác thịt nhưng đã chết. Khi tinh thần ở trong cơ thể, cơ thể sống và khi tinh thần đi ra ngoài, cơ thể chết. Trong Lu-ca 8: 54-55, “nhưng Ðức Chúa Jêsus cầm lấy tay con ấy, gọi lớn tiếng lên rằng: Con ơi, hãy chờ dậy! Thần linh bèn hoàn lại, con ấy chờ dậy liền; rồi Ngài truyền cho nó ăn. “Nguồn gốc của thế giới vật chất là nước. Nước đầu tiên là một khối nước bùn. Tuy nhiên, nước đã bị chia. Nó được chia thành nước bên trên và bên dưới dây buộc.
Tất cả các sinh vật được làm từ nước dưới dây buộc. Nước bên trên khí giới có sự sống trên trời, nhưng nước bên dưới khí giới không có sự sống trên trời. Đó là lý do tại sao Thiên Chúa cho cuộc sống giới hạn trong thế giới vật chất. Theo cơ sở, cuộc sống sinh ra trong nước có một cuộc sống hạn chế, và nó được duy trì bởi ánh sáng của vật chất do Thiên Chúa tạo ra. Tuy nhiên, khi ánh sáng của thiên đường chiếu vào trái đất, sự sống vĩnh cửu có được. Ánh sáng thật đó là Chúa Giêsu Kitô. Thời kỳ Thiên Chúa gửi ánh sáng thực sự đến thế giới (năm ân sủng) bị hạn chế. Vào cuối giai đoạn này, thế giới vật chất này cũng sẽ kết thúc.
Nhận xét
Đăng nhận xét